Đường của thơ là đầm đìa cát bụi
Vùi nắng mưa sấm chớp bão bùng
Và khơi mở nguồn đời từ vô thuỷ
Cho người về trong mạch sống vô chung
Ngoài ưa ghét là hồn thơ cảm hứng
Nhưng chẳng rời với cái yêu thương
Thương tất cả mà xa lìa tất cả
Chỉ tuỳ duyên tuỳ cảm rất tận tường
Như chuyến đò thơ qua bờ không bến
Trôi giữa dòng hoan lạc lẫn sầu ca
Là hơi thở nhân sinh cùng vũ trụ
Thấm nhuần sâu đến cỏ rác chan hoà
Cõi sáng tạo mở con đường thi sĩ
Bước đi từ muôn thuở tới muôn nơi
Nên mộng thực có thơ về nối kết
Gắn liền nhau cái toàn thể cuộc đời
Tâm Nhiên
Vùi nắng mưa sấm chớp bão bùng
Và khơi mở nguồn đời từ vô thuỷ
Cho người về trong mạch sống vô chung
Ngoài ưa ghét là hồn thơ cảm hứng
Nhưng chẳng rời với cái yêu thương
Thương tất cả mà xa lìa tất cả
Chỉ tuỳ duyên tuỳ cảm rất tận tường
Trôi giữa dòng hoan lạc lẫn sầu ca
Là hơi thở nhân sinh cùng vũ trụ
Thấm nhuần sâu đến cỏ rác chan hoà
Cõi sáng tạo mở con đường thi sĩ
Bước đi từ muôn thuở tới muôn nơi
Nên mộng thực có thơ về nối kết
Gắn liền nhau cái toàn thể cuộc đời
Tâm Nhiên