Khóc em một suối lệ sầu
Cõi vô vi đó về đâu hỡi trời
Hoa tàn nhang lụn chao ơi !
Em đi để lại rã rời sau lưng
Em đi lìa biển xa rừng
Phố sông cũng bỏ rưng rưng buốt lòng
Thôi còn chi nữa mà mong
Trong cơn trường mộng xô dòng cuốn phăng
Thôi em về với vĩnh hằng
Tiếc chi bọt nước thường tan vỡ này
Lạy hồn em ở quanh đây
Vẫn còn thấp thoáng giữa ngày tháng năm
Tâm Nhiên