Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

ĐÊM HUYỀN DIỆU NGÂN

Đoan trang đằm thắm hiền ngoan lắm
Chuyển hoá bao niềm em biết không ?
Đã vàng khuya xuống mờ hiên vắng
Trăng sương bảng lảng tóc hương lồng

Em cười em nói hồn nhiên quá
Như một nàng tiên có phép mầu
Khiến cho mọi sự đều mới mẻ
Và anh tan biến những sầu đau

Chợ đời hỗn độn đầy khổ lụy
Rất may còn đó ngõ tình em
Cũng đủ trào lên nguồn hạnh phúc
Cứ ngỡ là mơ ở bên thềm

Đêm lặng xuất thần thân yêu hỡi
Thời gian dừng sững lại phải chăng ?
Khi nhẹ cầm tay em rất khẽ
Mà như nắm được cái vĩnh hằng

Tâm Nhiên