Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

GIỮA HOANG VẮNG TỊCH LIÊU

Người ta lên phố mình xuống biển
Vất lại sau lưng những rập rình
Xả buông muôn sự đời rối rắm
Lùng bùng vây khổn chốn phù sinh

Về đây cảm được hương tâm nội
Đồi cao vỗ sóng giữa bao la
Vũ trụ nghiêng bầu càn khôn rót
Xuống ngập lòng ta thấm chan hòa


Hòa cùng biển mặn trưa lộng nắng
Tha hồ bơi lội tắm thiên nhiên
Đúng sai phải quấy đều trút sạch
Trút hết mê si với não phiền

Quang đãng hồn thơ xanh thanh tịnh
Ngó nhìn chi cũng thấy như chơi
Chơi không chỗ trụ vào đâu cả
Nên thênh thang tựa khói mây trời

Tâm Nhiên