Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

HÁT GIỮA VÂN DU

Phiêu bồng sông nước mênh mang
Xuống trùng khơi lạ lên ngàn non xa
Vẫn vân du giữa sơn hà
Theo em suốt cõi thi ca ta về

Về chơi với tỉnh và mê
Để cho có dịp cận kề tuệ minh
Đường thi sĩ lót chữ tình
Yêu thương thập loại chúng sinh vô bờ

Ý huyền viết mãi bài thơ
Viết đi viết lại từng giờ phút trôi
Tặng cho mặt đất mặt trời
Và em muôn thuở muôn nơi chút lòng

Tâm Nhiên