Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

KHI ĐẾN CHÙA ĐỨC SƠN

Rờn xương máu lạc loài thân cùng tử
Mù mịt đi từ thuở mộng xiêu tàn
Lạnh buốt muôn trùng theo heo hút
Lêu bêu sầu chiếc bóng lang thang

Dốc bầu rượu điên cuồng say mấy độ
Khổ đế này đã cạn chén đắng cay
Tuý sinh mộng tử ôi khủng khiếp
Chìm điêu linh trong rời rã đoạ đày

Chạy mòn gót lệch hồn điên đảo tưởng
Khắp trăm miền sa mạc quá ngã nghiêng
Rồi bỗng một hôm dừng gót lại
Khi thiền sư bất chợt xáng gậy thiền

Một gậy thôi đủ bùng vỡ hết
Cả ba nghìn thế giới hiện ngời ra
A ha... Hoa trổ cười vô sự
Cứ thuần nhiên yên lặng chẳng chi mà

Tâm Nhiên