Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

MẶT ĐẤT THÂN YÊU

Bỗng một hôm dặm dài dừng gót
Trên đồi cao khi thấy lại chính mình
Ồ lên một tiếng trong đêm thẳm
Chớp lửa ngời mới lạ cõi nhân sinh

Làm tan hết mịt mù bao ám chướng
Rụng tàn theo mệt mỏi khói bụi hồng
Không còn bươn bã tìm chi nữa
Biết nhau rồi nhẹ nhõm bước chơi rong

Lòng yên ắng mặc nhiên bừng thức
Những giọt thơ mát rượi khắp muôn chiều
Đi gặp mùa xuân trên rừng dưới biển
Mặt đất này thi vị quá thân yêu

Hiểu và thương dù con ong cánh bướm
Huống chi em là hiện hữu nhiệm mầu
Tình ca muôn thuở hoà phúc lạc
Ngát an lành ánh mắt lặng nhìn sâu

Tâm Nhiên