Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

NẾP DUYÊN TIỀN KIẾP

Em ở đó ngõ huyền ngân trầm vọng
Một lần qua mà cảm mộ vô cùng
Chiều bữa nọ bất ngờ say choáng váng
Chao hồn anh như phiến lá cây rung

Không hiểu nữa thưa rằng chẳng rõ
Có điều chi trên khóe mắt em cười
Gây phấn chấn cả khung trời tuyệt mỹ
Chỉ nhìn nhau là cũng đủ vui thôi

Ơi thanh khiết làn hương em thần dược
Hương mị kỳ riêng biệt ngát xanh mơ
Đã theo anh suốt dặm trường lữ thứ
Phù hộ cho mạnh khỏe tới bây giờ

Nên tự hỏi vì răng mà như rứa
Bùa mê chăng em đã hớp hồn anh ?
Hay có lẽ trót yêu từ tiền kiếp
Nếp duyên xưa nay đã tự viên thành ?

Tâm Nhiên