Bỗng dưng mà chạnh se lòng
Khi dừng gót đẫm màu phong sương này
Đã bao lần ghé về đây
Say tình thơ ngát rộn đầy xốn xang
Xuôi con phố nhỏ mơ màng
Vàng hoa nắng trổ đoá nhan sắc ngời
Phương ngàn xanh mắt thu phơi
Ơi chao ! Rạo rực đêm bồi hồi qua
Sông Đakia hỡi giao hoà
Nhoà mông lung giữa E Va quán chiều
Cùng em ngồi lại phiêu diêu
Trong từng nhịp thở lặng dìu dặt nghe
Tâm Nhiên