Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

QUY NHƠN RỜN MỘNG

Rời Bãi Tiên lên đèo ngang vịnh biển
Dọc đường xa lấp lánh ánh chiều tà
Sơn thuỷ hữu tình lung linh ngàn sóng
Lòng thẳm sâu cùng truông gió ngân nga

Qua Gành Ráng ghé thăm Hàn Mặc Tử
Đọc bài thơ chàng viết tặng Gái quê*
Chơi giữa mùa trăng nhập hồn sương trắng
Tình Thơ điên* liền xuất cốt muôn bề

Rờn mộng đỏ nghe thơ trào mạch máu
Lệ trầm sinh rơi đọng thấm tuỷ xương
Lạc cõi siêu hình ơi chao thấp thoáng
Bóng người đi trên mặt biển dị thường

Dường như thấy trời thơ bay linh diệu
Ngợp đầy trăng thiên địa đắm mang mang
Nàng thơ nàng thơ ngậm ngùi xiết kể
Để nghìn thu còn vọng mãi cung đàn

Tâm Nhiên
* Thơ Hàn Mặc Tử