Chập chùng bao cõi mông lung
Đi làm sao hết những vùng thương yêu ?
Đành thôi ngồi lại với chiều
Với nàng thơ cũng vui phiêu lãng rồi
Khúc hồi âm của lá* ơi !
Trên môi vạn vật mở trời đất ra
Sang hèn nam nữ trẻ già
Đều chung nguồn sống nên tha thiết hoài
Dẫu còn bao nỗi trần ai
Bao niềm lận đận vẫn mài miệt ghê
Gần xa đã thấy Cõi về*
Ngay nơi lòng đó là quê quán mình
Tâm Nhiên
* Thơ Nguyễn Nhã Tiên
Đi làm sao hết những vùng thương yêu ?
Đành thôi ngồi lại với chiều
Với nàng thơ cũng vui phiêu lãng rồi
Khúc hồi âm của lá* ơi !
Trên môi vạn vật mở trời đất ra
Sang hèn nam nữ trẻ già
Đều chung nguồn sống nên tha thiết hoài
Dẫu còn bao nỗi trần ai
Bao niềm lận đận vẫn mài miệt ghê
Gần xa đã thấy Cõi về*
Ngay nơi lòng đó là quê quán mình
Tâm Nhiên
* Thơ Nguyễn Nhã Tiên