Huế đã xưa rồi thôi đừng nhắc
Một thời viễn mộng thuở lông bông
Trôi đi chảy hết niềm đau ấy
Quên nhé giùm ta hỡi má hồng
Sài Gòn Hà Nội đà xa lắc
Chỉ còn một chút nhớ thơ rơi
Ta đi bất tuyệt miền mây trắng
Là giáp bao la vũ trụ rồi
Hảo hán giang hồ quày vó ngựa
Quay về chốn cũ ngắm trăng soi
Với đôi mắt sáng* ngời thấy rõ
Bao cảnh đời qua bến sông Hoài
Ngoài năm mươi tuổi tri thiên mệnh
Em đến mời ta cốc rượu đầy
Ơi chao ! Có lẽ nào từ chối
Khi tình duyên lạ quá chừng say
Tâm Nhiên
* Thơ Phùng Tấn Đông
Một thời viễn mộng thuở lông bông
Trôi đi chảy hết niềm đau ấy
Quên nhé giùm ta hỡi má hồng
Sài Gòn Hà Nội đà xa lắc
Chỉ còn một chút nhớ thơ rơi
Ta đi bất tuyệt miền mây trắng
Là giáp bao la vũ trụ rồi
Hảo hán giang hồ quày vó ngựa
Quay về chốn cũ ngắm trăng soi
Với đôi mắt sáng* ngời thấy rõ
Bao cảnh đời qua bến sông Hoài
Ngoài năm mươi tuổi tri thiên mệnh
Em đến mời ta cốc rượu đầy
Ơi chao ! Có lẽ nào từ chối
Khi tình duyên lạ quá chừng say
Tâm Nhiên
* Thơ Phùng Tấn Đông