Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

SƠN NÚI


Gió bụi mù Du sĩ ca*
Qua bò khốc liệt khiến nhà thơ câm
Tịnh khẩu* rồi lặng âm thầm
Trầm Đêm nguyệt động* hỡi thâm xứ nào ?

Tưởng chừng như giấc chiêm bao
Bao nhiêu Bọt nước* vỡ trào bấy nhiêu
Vọng* sầu thiên cổ tiêu điều
Ngút đồi hoang dại khói hiu hắt rờn

Hoa cô độc* trổ cô đơn
Rợn màu máu lệ quặn hồn rưng rưng
Lời ru* vẳng gió sương rừng
Mộng du trên đỉnh mùa xuân* một mình

Tâm Nhiên
* Thơ Nguyễn Đức Sơn