Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

THƠ TIỄN NGUYỄN LƯƠNG VỴ

Đã đi tận chân trời góc bể
Về nơi đâu cũng vậy diêu mang
Không cầu chẳng đắc gì thêm nữa
Cứ du ca qua lại mãi hoang đàng

Tan mù tối rơi trên cái thấy
Ngay bây giờ thở nhẹ tiêu dung
Cùng thơ nhập diệu phiêu bồng mở
Cửa thiên thâu sâu thẳm tuyệt cùng


Âm vang và sắc màu* hư ảo
Tạo nên đời như huyễn mà thôi
Đôi bờ mộng thực bừng ngây ngất
Vẫn say sưa xuống biển lên đồi

Hòa âm* với Tinh âm* Huyết âm* nhập
Vào vô thanh quyện giữa vô hình
Huyết âm* thâm thúy trời Phương ý*
Dị thường nghe cơn gió thoảng phù sinh

Tâm Nhiên
* Thơ Nguyễn Lương Vỵ