Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

TỪ MỘNG ĐẾN MỘNG

Trước hương linh cúi hồn xin bái biệt
Tiễn đưa em theo vệt nắng chiều tà
Thôi cõi tạm còn chi mà nói nữa
Khi phai tàn úa rụng một cành hoa

Là rơi cánh hồng nhan bạc mệnh
Xuống dòng sông rờn lạnh ánh phù vân
Ai xui khiến gặp nhau rồi xa cách
Hỡi tình xuân một thuở rất ân cần ?

Nhân thế đó vô thường em chắc biết
Chuyện tử sinh như giấc mộng bồng bềnh
Từ xứ mộng lại trở về chốn mộng
Thì trầm nhiên yên nghỉ nhé nghe em

Đến rồi đi mà chưa từng đi đến
Chưa từng sinh hay diệt giữa thu ngàn
Bởi xưa nay trùng trùng duyên khởi đó
Đủ duyên thì biểu hiện hết thì tan

Tâm Nhiên