Thế gian buồn quá như sa mạc
Khói hư vô phủ xuống rợn ngần
Sa mạc loang mù ôi tăm tối
Bỗng rực ngời lên ánh nguyệt ngân
Ngân vọng hồn trăng xanh óng ả
Hoà quyện mây trời giữa thinh không
Là nàng thơ hỡi hồi sinh dậy
Thấy cả vô biên chuyển trong lòng
Phóng khoáng em về khơi nguồn cỗi
Sáng tạo trào tuôn suốt đêm ngày
Đốn ngộ một điều chi kỳ lạ
Mà anh nhập diệu với trăng mây
Tâm Nhiên