Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

HOA ĐỐM GIỮA HƯ KHÔNG

Hỗn độn tồn sinh buồn thảm thiết
Chuyện đời máu lệ xót xa thay !
Túy khách cuồng nhân hoài trăn trở
Vẫn thoát chưa ra cõi mộng này

Rồi bỗng hốt nhiên liền thấu thị
Vỡ bùng tan hết những đa mang
Nguồn tâm sâu thẳm nguyên sơ hiện
Chuyển hóa lầm mê thấy rõ ràng


Buông xuống niềm đau từ vạn kiếp
Là xả nghìn thu dứt mịt mùng
Nghiệp mệnh điêu linh trầm thống hỡi
Trút sạch trong lòng nhẹ thung dung

Mới hay điên đảo vô minh nọ
Chỉ vì chấp thật cái ta thôi
Cái ta huyễn hóa như hoa đốm
Ồ lên một tiếng dội vang trời

Tâm Nhiên