Chiều phiêu bạt dừng chân khách lữ
Tự nhiên nghe nhẹ nhõm trong lòng
Vì chấp nhận bất cứ gì xảy đến
Nên hết rồi mâu thuẫn có và không
Khắp cả chốn đâu chẳng là Tịnh thổ ?
Vô ngại cười qua lại rỗng rang chơi
Không ràng buộc mong cầu chi giải thoát
Hoà bao dung cùng toàn thể cuộc đời
Sống rồi chết đến đi như hoa đốm
Có gì đâu mà sợ hãi bi thương ?
Mộng huyễn cả những hơn thua còn mất
Thì thong dong chơi giữa vô thường
Giữa vô thưòng vẫn thường hằng mặc chiếu
Một vầng trăng không chấp mãi sáng soi
Về trộn lẫn thân yêu cùng trời đất
Cùng phù du cát bụi mến thương hoài
Tâm Nhiên
Tự nhiên nghe nhẹ nhõm trong lòng
Vì chấp nhận bất cứ gì xảy đến
Nên hết rồi mâu thuẫn có và không
Khắp cả chốn đâu chẳng là Tịnh thổ ?
Vô ngại cười qua lại rỗng rang chơi
Không ràng buộc mong cầu chi giải thoát
Hoà bao dung cùng toàn thể cuộc đời
Có gì đâu mà sợ hãi bi thương ?
Mộng huyễn cả những hơn thua còn mất
Thì thong dong chơi giữa vô thường
Giữa vô thưòng vẫn thường hằng mặc chiếu
Một vầng trăng không chấp mãi sáng soi
Về trộn lẫn thân yêu cùng trời đất
Cùng phù du cát bụi mến thương hoài
Tâm Nhiên