Gã tiều phu gánh còng lưng
Một hôm buông xuống chợt bừng thấy ra
Xưa nay không một vật mà
Bụi đâu dính được vào da thịt nào
Không thiện ác chẳng thấp cao
Hiện liền mặt mũi hồng hào xưa nay
Từ tự tánh thanh tịnh này
Ra vào vô niệm từng giây phút ngời
Coi chừng tâm động đấy thôi
Chứ cảnh thì vẫn muôn đời trạm nhiên
Lấy vô trụ làm gốc thiền
Thì trăm vạn nẻo đều yên tĩnh về
Tâm Nhiên
Một hôm buông xuống chợt bừng thấy ra
Xưa nay không một vật mà
Bụi đâu dính được vào da thịt nào
Không thiện ác chẳng thấp cao
Hiện liền mặt mũi hồng hào xưa nay
Từ tự tánh thanh tịnh này
Ra vào vô niệm từng giây phút ngời
Coi chừng tâm động đấy thôi
Chứ cảnh thì vẫn muôn đời trạm nhiên
Lấy vô trụ làm gốc thiền
Thì trăm vạn nẻo đều yên tĩnh về
Tâm Nhiên