Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

CHIỀU PHIÊU DU VỀ

Cớ sao một bóng nguyệt phơi
Mà lòng u ám bỗng ngời sáng trưng
Bừng phong quang khắp biển rừng
Đêm thiêng hiển lộ màu hưng phấn này

Cỗi nguồn từ suốt xưa nay
Thơ là điệu thở vẹn đầy trong tim
Ý trăng kỳ ảo bao niềm
Với mây trắng mãi cùng chiêm nghiệm hoài

Mây và trăng lặng chiếu soi
Là tình em đó trong ngoài rung ngân
Chao ơi ! Trời cũng xuất thần
Huống chi ta hỡi chiều vân du về

Tâm Nhiên