Đã tự nghìn năm sương nguyệt thấm
Vào hồn thi sĩ xuất thần ca
Mang mang thiên địa rờn phiêu hốt
Rót chén quỳnh hoa xuống giang hà
Trăng bay lãng đãng mờ thơ nhạc
Qua giọng em ngâm khúc dị thường
Nguyệt cầm nguyệt cầm thâm cảm quá
Hoà cung bậc dậy ngát yêu thương
Hỡi em ! Có phải đêm huyền mộng
Cho ta nhập cốt tuỷ xương này ?
Thiên thu thiên thu vù vi vút
Uống cả trời trăng chẳng thấy say
Chỉ thấy những hồn thiêng tiền bối
Mười phương phưỡng phất ở quanh thềm
Và nghe vũ trụ vang thần khí
Khơi nguồn sáng tạo cõi thơ em
Tâm Nhiên