Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

HỒN HOA ĐÀ LẠT

Lên đây chợt thoáng nghe vừa
Chiều nay chạnh nhớ chiều xưa xa vời
Đơn hành một bóng rong chơi
Xuống thung lũng gió lên đồi thông reo

Nẻo này lối nọ diễm kiều
Kỳ hoa dị thảo ồ phiêu diêu hồn
Từ bình minh đến hoàng hôn
Còn vang vó ngựa chưa mòn dặm qua

Mùa đi túy mộng sa đà
Quá thương rồi đó em tha thiết huyền
Thưa cùng phố núi cao nguyên
Ngàn hoa muôn thuở cũng hiền như em

Tâm Nhiên