Thôi đã nghìn xưa sông nước ảo
Thôi sẽ nghìn sau khói sương mờ
Em đến rồi đi không hẹn ước
Ta về chợt bùng vỡ cơn mơ
Có phải một thời vương vướng lụy
Mà giữa lòng nghe thoáng chạnh sầu
Có lẽ Kiều Lan em chắc hiểu
Chuyện tình này như bọt sóng tan mau
Giũ bụi phong trần bên bến ấy
Làm gã chèo đò đưa khách sang sông
Như Tất Đạt viễn ly mùa lãng mạn
Ta cũng biệt từ một thuở tình rong
Dòng đời mới mãi hoài tuôn chảy
Thì trôi đi trôi bát ngát bao la
Trôi đi hạnh phúc cùng đau khổ
Ồ em ơi ! Còn lại cái đang là
Tâm Nhiên
* Truyện Hermann Hesse
Thôi sẽ nghìn sau khói sương mờ
Em đến rồi đi không hẹn ước
Ta về chợt bùng vỡ cơn mơ
Có phải một thời vương vướng lụy
Mà giữa lòng nghe thoáng chạnh sầu
Có lẽ Kiều Lan em chắc hiểu
Chuyện tình này như bọt sóng tan mau
Giũ bụi phong trần bên bến ấy
Làm gã chèo đò đưa khách sang sông
Như Tất Đạt viễn ly mùa lãng mạn
Ta cũng biệt từ một thuở tình rong
Dòng đời mới mãi hoài tuôn chảy
Thì trôi đi trôi bát ngát bao la
Trôi đi hạnh phúc cùng đau khổ
Ồ em ơi ! Còn lại cái đang là
Tâm Nhiên
* Truyện Hermann Hesse