Một giọt sương cũng nhiệm mầu
Huống chi chiếc lá cành lau lách hồng
Từ hồn thơ mở hư không
Chuyển kinh thi hoá muôn dòng Tào Khê
Suối nguồn vi diệu* chảy về
Động hoa vàng* nọ ngõ quê quán này
Quê lòng trong trẻo xưa nay
Vô lường xanh biếc hiện đầy ắp thương
Yêu cây cỏ dại ven đường
Nghìn phương rốt lại một phương tâm hành
Chao ơi ! Đoạn trường vô thanh*
Còn ngân vang mãi biến thành Đạo ca*
Tâm Nhiên
* Thơ Phạm Thiên Thư