Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

THIÊN THU NỤ CƯỜI

Con đường ấy như bàn tay mềm mại
Níu hồn anh một buổi lãng du về
Đời cô lữ chợt thấy lòng bớt lạnh
Giữa ân cần nồng đậm ấm tình quê

Quê em đó gió lên từ cửa biển
Lồng lộng trời sông nước chảy trôi qua
Anh quỳ xuống bên vườn hương cỏ dại
Hôn sương sa hoa lá đẫm trăng ngà

Ơi vầng trăng lặng tỏ ngời chứng giám
Buổi tao phùng rung động những huyền âm
Dẫu một lần thôi rồi mai xa cách
Nhưng nghìn năm còn mãi mãi hương trầm

Miền biển xanh đã trở thành cố quận
Là cõi về sau những chuyến rong chơi
Lỡ có thương yêu cũng là điều thi vị
Vì làm sao quên được tiếng em cười ?

Tâm Nhiên