Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

TỊNH THẤT TỪ NGHIÊM

Rồi một ngày du sĩ lại về thăm
Chốn miền xưa bữa nọ vẫn như thường
Còn rượi mát mấy hàng cây tràm đó
Vườn cải vàng lặng trổ nắng chiều vương

Liêu trầm tịch tịnh an màu thanh đạm
Rất đơn sơ giản dị giữa bình yên
Chén trà đậm thấm sâu hồn thơ dại
Tự nhiên nghe rơi rụng hết ưu phiền

Chuyện thế sự rỗng rang như vô sự
Có gì đâu tất cả vốn là không
Chừng đó thôi khi vụt bừng yếu chỉ
Thì tự do vô ngại cõi bụi hồng

Mộng với thực thành bài ca Bất nhị*
Nên thênh thang qua lại với đang là
Hòa điệu thở hồn nhiên cười sinh động
Không còn chi vướng bận dưới chân qua

Tâm Nhiên
* Thơ Thích Quảng Hạnh