Trót mang Thân phận* chơi vơi
Đi qua muôn dặm nỗi đời bể dâu
Một hôm ngồi lại bên cầu
Nhìn dòng nước chảy thấy sâu thẳm mình
Ngậm ngùi thi nghiệp phù sinh
Dâng rừng* dâng hết tâm tình cho ai ?
Mà nghe lạnh buốt u hoài
Cỏ khô héo úa tàn phai mộng lành
Chao ơi ! Hương sắc mong manh*
Tồn lưu cười khóc bao ngành ngọn qua
Còn đây dòng Lục bát* nhoà
Âm thầm trôi cuối mùa ca dao về
Tâm Nhiên
* Thơ Hoài Khanh
Đi qua muôn dặm nỗi đời bể dâu
Một hôm ngồi lại bên cầu
Nhìn dòng nước chảy thấy sâu thẳm mình
Ngậm ngùi thi nghiệp phù sinh
Dâng rừng* dâng hết tâm tình cho ai ?
Mà nghe lạnh buốt u hoài
Cỏ khô héo úa tàn phai mộng lành
Chao ơi ! Hương sắc mong manh*
Tồn lưu cười khóc bao ngành ngọn qua
Còn đây dòng Lục bát* nhoà
Âm thầm trôi cuối mùa ca dao về
Tâm Nhiên
* Thơ Hoài Khanh