Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

TRÊN ĐỈNH NÚI DINH

Du sĩ hề mê man đi mãi
Không cửa nhà không chỗ trú cư
Tự nhảy xuống cuồng lưu trôi và chảy
Cuốn về đâu hỡi giọt máu xa mù ?

Giọt máu rơi từ vô lượng kiếp
Rớt về đây thành một gã tửu đồ
Nên chi ta uống nghìn máu lệ
Uống cho đời vơi tận đáy chiêm bao

Có nhiều buổi lên chùa núi ấy
Với thiền sư cạn chén tử sinh
Chuếnh choáng Phóng cuồng ca* ta hát
Giọng người xưa mà cứ ngỡ chính mình

Thốt nhiên hề lộ ra bầu khổ đế
Bầu vô minh hỗn độn những xiêu quàng
Vung cây tuệ kiếm ta chém vỡ
Nát tan bầu - Trời đất bỗng thênh thang

Tâm Nhiên
* Thơ Tuệ Trung Thượng Sỹ