Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

RỪNG THIỀN VIÊN KHÔNG

Lên con dốc núi sương ngần
Xuống đồi Tĩnh lặng* trăng ngân nga thầm
Hương trời phả nhẹ hồn tâm
Thấm vào mạch máu sâu trầm lặng đi

Cỏ hoa đâu có nói gì
Mà nghe diệu ngữ từ Vi tiếu* này
Cười thương từng ngọn lá cây
Từng viên sỏi đá cũng đầy pháp âm

Vô thanh là khúc cung cầm
Vang rung cùng tuyệt trong thâm xứ lòng
Mỗi phút giây đều thong dong
Ra vào vô sự cứ bồng tênh chơi

Tâm Nhiên
* Thơ văn Viên Minh