Núi đứg trong sương rừng cô tịch
Hoang liêu chiều xuống suối bên cầu
Ta đứng thả hồn trôi róc rách
Thả hết niềm vui với nỗi đau
Chảy đi chảy đi đừng giữ lại
Bất cứ điều gì của riêng tư
Bởi lẽ có không đều huyễn mộng
Trăm năm như một thoáng sa mù
Vốn biết đời ta là mây gió
Nên vẫn hoài bay giữa đất trời
Đã thấy tử sinh cười tĩnh lặng
Trên đoá hoa vàng rụng cánh rơi
Đêm nay xuất cốt hồn thơ nở
Ngan ngát đồi trăng những hương lành
Mai ta xuống núi mang về phố
Trao tặng cho người ánh mắt xanh
Tâm Nhiên
Hoang liêu chiều xuống suối bên cầu
Ta đứng thả hồn trôi róc rách
Thả hết niềm vui với nỗi đau
Chảy đi chảy đi đừng giữ lại
Bất cứ điều gì của riêng tư
Bởi lẽ có không đều huyễn mộng
Trăm năm như một thoáng sa mù
Vốn biết đời ta là mây gió
Nên vẫn hoài bay giữa đất trời
Đã thấy tử sinh cười tĩnh lặng
Trên đoá hoa vàng rụng cánh rơi
Đêm nay xuất cốt hồn thơ nở
Ngan ngát đồi trăng những hương lành
Mai ta xuống núi mang về phố
Trao tặng cho người ánh mắt xanh
Tâm Nhiên