Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

ĐỘC CƯ GIỮA ĐẠI DƯƠNG

Trời hải đảo rảo về khuya tĩnh mịch
Dưới ngàn trăng ảo diệu chiếu bãi ghềnh
Sớm chiều qua đấy rờn chiếc bóng
Một con đường quen thuộc xuống rồi lên

Mưa lẫn nắng giăng tràn sương gió
Cho đồi cao hoa lá trổ bao dung
Lòng như đại hải mênh mông chứa
Cả vô biên vô lượng cái tuyệt cùng


Trùng khơi hỡi bao la hòa sóng vỗ
Vỗ miên man cung bậc đại dương cầm
Âm ba có lúc rung thần khí
Lúc im lìm nín bặt lặng hồn câm

Trầm nhịp võng đong đưa ngoài lục địa
Giữa hai đầu biển núi ngút mây bay
Bay bay bay hết không ngằn mé
Chẳng còn chi ngoài diệu tưởng phương này

Tâm Nhiên