Bến sông này đêm vàng xanh điệu thở
Bờ sương kia rạo rực gió vang âm
Vi vu vi vút nguồn cảm hứng
Những xôn xao nghe trăng nước rung thầm
Ấm bàn tay mấy mùa xa đã chạm
Rúng hồn ngân trong vạn ý thơ tràn
Thơ từ em đó ngời môi mắt
Lặng nhìn sâu chan chứa thấm tâm can
Cần chi nói hiểu nhiều rồi em ạ !
Tự bao giờ trong mỗi phút giây đây
Hữu duyên tiền kiếp thành chí cốt
Thì làm sao hờ hững với mộng đầy ?
Khuya mờ tỏ cho sông dài cổ tích
Tình đầu tiên nên rất đỗi diệu huyền
Truyền âm nhập mật vô ngần quá
Đưa nhau về ngút tận cõi sơ nguyên
Tâm Nhiên