Tâm Nhiên

Tâm Nhiên

LÃNG ĐÃNG HỒN KHÓI SƯƠNG

Đà Lạt hỡi ! Nghe núi rừng vang vọng
Lòng thênh thang tan hết những ưu phiền
Cười với gió với trăng ngàn hoang dã
Với hồn đồi hồn suối giữa thiên nhiên

Phố xanh vàng quẹo lên rồi rẽ xuống
Vòng quanh hồ ảo diệu khói sương sa
Ơi nhẹ nhõm chút tình mây trắng nổi
Bay vu vơ như nắng dịu chiều tà

Thả bộ hành suốt ngày say khướt mộng
Theo hoa ngàn cỏ nội lối mênh mang
Thấy chơn mỹ tuyệt vời nơi hiện hữu
Giữa lòng không mà thanh thản an nhàn

Đêm rờn lạnh quay về khu phố nọ
Nơi con đường Ánh Sáng toả trầm hương
Căn gác hẹp nhưng tình người không hẹp
Nên mùa thơ bát ngát trổ vô lường

Tâm Nhiên